Tiễn bước Sơn Quân, đã là chuyện của hai canh giờ sau.
Tôn Viên nhíu chặt chân mày trở về phòng trong, thật lâu sau cũng không nói lời nào.
"Uyển Nhi."
Tiểu Bạch chuyển động đôi mắt đẹp, vẻ mặt đầy hứng thú mà nhìn Diệp Uyển Nhi: "Chuyện này ngươi thấy thế nào?"
"Không cần lãng phí thời gian."
Từ khi đi vào bí cảnh này, sắc mặt Diệp Uyển Nhi cứ mãi căng thẳng, nghe vậy thì khẽ lắc đầu.
"Chờ tìm hiểu rõ tình huống nơi này, chúng ta lại lựa chọn."
Ý trong câu nói của nàng, tất nhiên là chờ tin tức từ Tôn Hằng, nhưng người còn lại ở đây lại hiểu theo nghĩa khác.
"Ta sợ bọn họ sẽ không cho chúng ta nhiều thời gian."
Tôn Viên mặt mày ủ rũ, mở hai tay ra, nói: "Trấn Uyên Tượng Soái ở nơi này, một câu của nó có thể làm chúng ta chết không chỗ chôn."
"Không, không cần nó lên tiếng, phỏng chừng đã có yêu tu chủ động ra tay. Ta cảm thấy gia nhập bên Sơn Quân thật không tệ, ít nhất không cần phải lo bị người ta ám hại."