Trong hư không, hai bóng dáng lặng lẽ hiện lên.
Bọn họ xuất hiện đột ngột, lại như lẽ đương nhiên.
Tôn Hằng đứng ở hư không, đưa mắt trông về phía xa, tầm mắt lướt qua vô số dãy núi, hạ xuống một nơi xa xôi.
Khoảng cách này, đã vượt qua cực hạn của Chân Nhân Nguyên Thần, cho dù so sánh với tiên nhân thì cũng không kém cạnh là bao.
Nếu là bình thường, hắn tự nhiên làm không được.
Nhưng lần này mượn sức của một mảnh kính Hạo Thiên, hắn lại có thể lướt qua khoảng cách có thể nói là xa xôi này!
Hơn nữa!
Chân bước một bước, hư không trước người ngoáng lên, hai người như xuyên qua một lớp nước, xuất hiện ở nơi tầm mắt có thể nhìn tới được.
Hết thảy, cũng chỉ thoải mái tùy ý, như đương nhiên thế thôi!
Cái cảm giác hài hòa như hòa vào trời đất, lại như không dính phàm trần, bay bổng như mọc cánh hóa đăng tiên!