Tôn Hằng đứng trên thân núi, hơi thích ứng với thân thể này, sau khi cảm thấy bình thường mới tiếp tục hành động.
Trong núi cũng không có đường, đang đạp lên cành khô lá rụng, thì hắn đột nhiên đứng lại.
"Hắc…"
Tôn Hằng cười nhẹ, sau đó xoay người, nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh.
Một lát sau, hắn vung tay lên, cây cối bên cạnh đã tự phân giải.
Vỏ cây bong tróc, thân cây bay lên không.
Đá núi tự di chuyển, mặt đất trở nên bằng phẳng, cây cỏ bị dọn sạch, sau đó thân cây đâm xuống.
Bên kia, nước và bùn trộn lẫn vào nhau, gạch ngói bắt đầu xuất hiện.
Cũng không lâu lắm, một tòa miếu đạo sĩ diện tích chừng vài mẫu đã xuất hiện ở đây.
Tôn Hằng giơ tay lên, vung múa ngón tay, một cái bảng hiệu ghi chữ Thần Tiêu Quan đã xuất hiện.
"A…quá mới!"
Hắn giơ tay sờ cằm đánh giá đạo quan, nhẹ nhàng lắc đầu, hình như hơi bất mãn.