Trời bước vào đông, tuyết bay đầy trời.
Trên trời cao, không thấy mây trắng, chỉ có bông tuyết như lông ngỗng nhẹ nhàng rơi xuống.
Trong tầng mây mỏng manh trên trời, còn có một ngọn núi chọc thẳng lên, lơ lửng như tiên sư lặng yên ở trên cao.
Đỉnh núi đã bị tuyết trắng bao phủ từ lâu, nhìn như giá bút, giống như tháp cao thông tới trời.
Ở trên đó.
Mây mù nhộn nhạo, tuyết trắng bay tán loạn, một con giao long trong suốt như tuyết đang bay lơ lửng giữa trời, cười tự đắc.
Sau một thời gian, giao long như nhìn thấy cái gì đó, cơ thể run nhẹ, đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp đáp xuống một đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, một vị nam tử dùng áo xanh đang ngồi khoanh chân, đang cầm một quyển sách cổ xưa lẳng lặng quan sát.
Mặc dù chân trời đầy tuyết trắng, cả trời đầy giá lạnh, nhưng hắn lại chỉ mặc một bộ lụa mỏng.
"Tôn Hằng."
Tiểu Bạch đáp xuống bên cạnh, chỉ về chân trời xa xa: "Người của Đại Kiền tới rồi!"