"Bành!"
Một tia chớp giáng từ trên trời xuống, rơi vào trong một đống phế tích.
U Minh Thi Hoàng, người từng uy phong, danh chấn bốn phương nằm trong đống phế tích, đã triệt để không còn động đậy được.
"Ngươi không thể giết ta!"
Nhìn vào bóng người bay xuống cách đó không xa, trong đôi mắt của Triệu Hợi chỉ toàn vẻ kinh khủng, đủ mọi loại tâm tình.
Cuối cùng, hóa thành một câu nói vô lực.
"Giết ta, ngươi cũng không sống được, thả ta, về sau ta có thể bảo toàn cho ngươi một mạng."
"A…"
Tôn Hằng dạo bước tới gần, lắc đầu cười khẽ: "Ngươi đang nói Kim Đình?"
"Đáng tiếc, sợ kết quả sẽ khiến ngươi thất vọng rồi, cuộc sống sau này của Kim Đình cũng không khá hơn bao nhiêu."
"Không!"
Triệu Hợi cố gắng nhúc nhích, giọng nói yếu ớt: "Ta nói, chính là Đại Kiền."
"Đại Kiền?"
Tôn Hằng cong ngón tay búng một cái, hai sợi kiếm khí xuyên qua đan điền cùng tổ khiếu thần hồn của Triệu Hợi.