"Lê-eeee-eezz~!!"
Trên sa mạc mênh mông bát ngát, một con diều hâu vỗ cánh mà bay, ngửa mặt gáy dài.
Âm thanh to rõ, vang vọng bốn phương, hiển thị rõ cảm giác sướng khoái, tựa như đang thổ lộ kiếp sống hơn trăm năm bị vây khốn của mình.
Nhìn từ mặt đất lên thì diều hâu chỉ là một chấm nhỏ, thực ra nó rất khổng lồ, thân nó có thể chứa một căn phòng.
Mà lúc này, trên phần lưng của nó có ba người đang xếp bằng.
Tôn Hằng ngồi trên phía đầu, thuận tay cầm một quyển trụ quan sát, một mực chau mày, không thấy giãn ra.
Quyển trục trên tay hắn ghi lại địa hình, hoàn cảnh của một số nơi, lịch sử của nơi đó, là nhiệm vụ mà vài chục năm trước hắn tiện tay lưu lại.
Bên trong những nơi này, đều có một bí cảnh vô chủ.
Nhưng nhìn mấy nơi này, khác với địa thế nơi có bí cảnh mà Tôn Hằng biết rất nhiều.
"Xào xào…"