"Tôn đại ca."
Thiền Diệu Âm che trán, nhìn Tôn Hằng, đôi mắt đẹp dịu dàng vẫn còn một chút mê man như trước: "Bây giờ chúng ta đang ở nơi nào?"
"Còn trong bí cảnh."
Tôn Hằng khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi nói: "Nhưng cách thế giới bên ngoài rất gần, chắc là có cơ hội ra ngoài."
"A!"
Thiền Diệu Âm miễn cưỡng cười, đôi lông mày đẹp khẽ cau lại: "Vậy là ổn rồi, ta còn tưởng mình đã chết rồi kia."
"Sẽ không đâu."
Tôn Hằng cười trấn an: "Diệu Âm là người có phúc, nên sẽ có phúc duyên."
Thiền Diệu Âm nghe vậy cười khổ, khởi động thân thể, cũng ngồi xếp bằng: "Vậy, Tôn huynh, tình huống hiện tại thế nào?"
"Theo quan sát của ta, nơi tiếp giáp rất ít sinh linh, cũng không có tu sĩ gì, tạm thời không cần lo lắng người của Kim Đình."
Tôn Hằng ngẩng đầu, nói: "Hơn nữa ở tiếp xúc điểm còn có linh khí rót vào, có thể thấy được liên hệ giữa hai nơi với nhau. Nhưng nếu muốn ra ngoài, sợ hơi khó khăn."
"Mặc kệ!"