Nói thì rất chậm, nhưng thật ra mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt.
Cho tới khi hai nữ của Thiên Âm Tông bay tới chỗ này, thì Tôn Hằng đã chém giết một yêu hai thú, mạnh mẽ đập đám người Cảnh Trân xuống.
Mà khi hai nữ mới phục hồi tinh thần sau việc cầm cố pháp lực lại, thì trong sân chỉ toàn sóng dư.
Một con Kim Viên đứng trong sân, hai cổ tay bị cắt đứt, máu tươi nhuộm đầy cánh tay.
"Tôn... Tôn đạo hữu?"
Chẳng biết từ lúc nào mà Thiền Diệu Âm lại cầm thêm một cây tiêu ngọc trong tay, đang cẩn thận nhìn Tôn Hằng: "Ngươi không sao chứ?"
Mặc dù câu hỏi của nàng rất ấm áp, nhưng lại đi sát với Ninh Thần Âm đang ôm Hàm Linh Thất Huyền Cầm, lộ ra bộ dáng phòng ngự.
Hiển nhiên, tình huống bây giờ của Tôn Hằng hơi dọa người.
Nhất là loại khí hung thần mà hắn tỏa ra, khiến cho người khác theo bản năng muốn tránh đi.
"Không có việc gì."
Tôn Hằng buông lỏng người, chậm rãi biến nhỏ, hóa lại trạng thái bình thường.