Thời gian trôi qua, ở lỗ hổng của bí cảnh, có tu sĩ đứng đầu Bắc Vực U Minh Thi Hoàng canh chừng, khiến cho người của Vạn Thú Môn canh phòng nghiêm ngặt.
Bị khí tức của nó áp chế, tu sĩ phụ trách trông coi nơi này, cứ mười lần phải thay một người.
Nếu không, tâm thần sẽ bị lay động, tẩu hỏa nhập ma.
Cứ như vậy ngày qua ngày, nhân viên trông coi nơi này liên tục thay đổi, chỉ có Tôn Hằng cứ ngồi trên đỉnh núi.
Chỗ đó vẫn đỏ như máu, còn có thi khí xuất hiện, coi như mấy vị Kim Đan tông sư của Liên Minh tới đây, cũng không làm gì được.
Khí tức Tôn Hằng đã hỗn với nơi này một chỗ, nếu muốn tới giúp, cũng sẽ tổn hại tới căn cơ của hắn.
May mà, hơn mười năm trôi qua, tuy tình huống của hắn không tốt, nhưng cũng không có chuyển biến xấu.
Nếu cố gắng, thì có một ngày hắn sẽ tỉnh lại.
"Rắc…"
Chẳng biết từ lúc nào, một tiếng vang rất nhỏ, vang lên từ chỗ sâu nhất trong cơ thể Tôn Hằng.