"Xích Hỏa... Thần Quân?"
Trịnh Ngọc hơi chần chờ đánh giá đại hán trước mặt.
Dáng người khôi ngô cao lớn, cơ bắp cường tráng, nhẹ nhõm cầm cây búa nặng mấy chục cân.
Nhưng, khác xa với hình thượng thế ngoại cao nhân trong mắt hắn.
"Tiền bối."
Ngô Nam Công hơi sững sờ, liền phục hồi tinh thần lại, chắp tay nói: "Chúng ta nghe nói tiền bối tinh thông luyện khí, cho nên có chuyện muốn nhờ."
"Nói!"
Đại hán lên tiếng, muốn dùng búa đập vào phôi thiết trước mặt.
"Tiểu tử."
Ngô Nam Công vội vàng quét mắt ra hiệu cho Trịnh Ngọc: "Còn không mau lấy đồ ra, ngây ngốc ở đó làm gì?"
Hắn khác với Trịnh Ngọc, không chỉ có tu vi cao thâm, kinh nghiệm sống cũng rất phong phú.
Đại hán trước mặt tuy nhìn qua không tầm thường, nhưng khí tức hòa hợp, mọi cử chỉ đều mang theo một ý vị không hiểu.
Còn chưa tới gần, nhưng uy áp vô hình khiến cho Ngô Nam Công không dám cử động.
Điều này nói rõ đối phương rất mạnh!