"Tiền bối."
Tôn Hằng xoay người khom lưng, vẻ mặt nịnh nọt, không hề có chút khí thế nào khi đối mặt với các vị Kim Đan tông sư khi nãy.
"Vãn bối có thể đi được chưa?"
"Ừ."
Tu sĩ họ Tạ chau mày, nhìn kỹ hắn nửa ngày, sau đó mới hết hứng thú mà phất tay: "Cút, cút đi!"
"Vâng, đa tạ tiền bối."
Tôn Hằng nở nụ cười, cười lấy lòng rồi xoay người chạy ra hướng khác.
Sau một lát, độn quang màu đen đã phóng lên trời, biến mất ở phương xa.
"Chư vị, tại hạ cũng có chuyện muốn trở về một chuyến, sẽ không tiếp tục tham gia đấu giá hội nữa."
Một vị Kim Đan tông sư nhìn về phía Tôn Hằng chạy, sau đó chắp tay với mọi người, nói xong không đợi mọi người trả lời, đã gập người xuống rồi biến mất.
"Đúng rồi!"
Có người khác nhẹ nhàng vỗ trán, cười nói: "Tại hạ cũng nhớ tới mình còn chuyện quan trọng, nên không ở lại đây được."
"Cáo từ!"
Nói xong chắp tay thi lễ, cũng hóa thành một độn quang rời đi.
"Chư vị…"