"Tôn... Tôn tiên sinh?"
Nhìn thấy Tôn Hằng, hai người cũng sững sờ theo.
Lúc này, Phương hộ vệ đã tháo khôi giáp, áo choàng xuống, mặc một bộ áo dài, phong độ nhẹ nhàng, khí vũ hiên ngang.
Nhất là gương mặt hắn, khuôn mặt góc cạnh, giống như dùng dao gọt rìu đục, còn có dáng người to lớn, kèm theo một cảm giác khiến cho người ta an tâm.
Có điều bây giờ trên người hắn còn có một tầng pháp thuật, khiến cho người ngoài khó phân biệt được.
Nhị phu nhân cũng như vậy, cũng không mặc quần áo hoa lệ, mà đổi lại một bộ quần áo bình thường, còn đeo khăn che mặt.
Vừa nhìn thấy hai người, đã thấy không đúng.
"Là ta!"
Tôn Hằng lại như không có phát hiện, gật đầu nói: "Rất hiếm thấy hai vị ăn mặc như thế này nha, các vị tính đi đâu đây?"
Giọng nói hắn thư thả, trên mặt còn có nụ cười nhẹ nhàng, cũng khiến cho gánh nặng trong lòng hai người nhẹ đi rất nhiều.
"Đúng, đúng!"