Thời gian trôi qua, tuế nguyệt như thoi đưa.
Chớp mắt, lại mười năm trôi qua!
Tôn Hằng che giấu tu vi đã đầu đầy tóc trắng, mặt có nếp nhăn, vẻ mặt đầy tang thương.
Mà hai đứa bé của Trần gia, cũng lớn thành thiếu niên thiếu nữ.
Giống với bọn họ, còn có những đứa bé cứ mỗi năm được nhị phu nhân thu dưỡng một lần, làm bạn với bọn chúng.
Cứ một năm nửa năm, là đám trẻ kia lại phải rời đi, rồi lại có đám trẻ khác tiến vào, bây giờ lại thêm một đám trẻ khác phải rời đi.
Khác với ngày bé còn ngây thơ không biết gì, bây giờ Dục Chân, Dục Thực mới hiểu được đau lòng là gì.
"Ô ô…"
Một đám trẻ con đứng trên chân núi, lau nước mắt cho nhau, tình cảm bộc lộ hết trong lời nói và hành động.
Nơi này là một môn phái tên là Minh Uyên Phái, có mấy vị đạo cơ cao thủ tọa trấn.
Trong đó còn có một vị đạo cơ hậu kỳ, nên danh vọng của môn phái này cũng không nhỏ.