Nửa tháng sau.
Tôn Hằng đầy mệt mỏi rơi xuống một khe núi.
Hắn không kịp tẩy rửa bụi bặm trên cơ thể, tùy ý tìm một nơi ngồi xếp bằng xuống, lấy một ít đan dược rồi ném vào trong miệng.
Mấy ngày này hắn bị Lý Phượng Tiên cùng Lôi Điểu truy đuổi, khiến cho hắn không có thời gian thở dốc!
Chặn giết, vây quét, chưa bao giờ kết thúc.
Cũng không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, mặc kệ Tôn Hằng núp ở chỗ nào, bỏ chạy nơi này, bọn họ cũng có thể đuổi tới trong thời gian ngắn!
Trễ nhất, cũng không cao hơn một ngày!
Mà người truy sát, theo thời gian cũng ngày càng nhiều.
Nếu không phải tốc độ của Tôn Hằng nhanh kinh người, ảo thuật cao siêu, thì sợ đã rơi vào trong tay Kim Đình vô số lần.
Cũng may linh dược linh đan trên người Tôn Hằng phong phú, nếu không thì không có cơ hội thở dốc vì hết pháp lực.
Giống như lúc này, hắn vừa mới luyện hóa đan dược, đang tẩm bổ kinh mạch, lại cảm giác được hai thế lực xuất hiện.