Mười ngày sau.
Địa điểm ước định của bốn người.
Hai tia sáng kéo dài qua chân trời mà bay tới, vòng một vòng rồi mới chậm rãi rơi xuống.
"Xem ra còn chưa có người tới!"
Phong Quân Tử quét mắt nhìn xung quanh, mặt không biểu cảm nói một câu, sau đó tìm một chỗ đất trống khoanh chân ngồi xuống, không nói thêm gì.
"Ngươi cảm thấy tình huống hiện tại của bọn họ thế nào?"
Đô Thiên Huyền đi cùng hắn lại cảnh giác, nhìn quét mọi nơi: "Hay là đã rơi vào trong tay của Kim Đình?"
"Chưa hẳn."
Phong Quân Tử mở mắt ra, hờ hững nói: "Độn pháp của Tôn Hằng không kém, Trác tiên tử còn có không ít át chủ bài, nếu như hai người chúng ta chạy được, thì tất nhiên bọn họ cũng có thể chạy được!"
"Hi vọng như thế."
Đô Thiên Huyền gật đầu, nói: "Trác Trinh thì chưa biết, nhưng Tôn Hằng cầm Càn Khôn Na Di Phù, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
"Ừ!"
Phong Quân Tử cúi đầu.