Ngay giữa dãy núi, có một ngọn núi chọc trời.
Phía chân trời xa xa, cứ mỗi khắc lại có một tia sét trắng đỏ đan xen xuyên qua tầng mây mù, lao vút tới.
Tia sét ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ khủng bố, nó lao vút đến gần sát đỉnh núi thì gập xuống 90 độ rồi lao vút xuống.
Ánh chớp lóe sáng chói mắt, trong nháy mắt, sức công phá kia bỗng hóa gió thôi mây bay, rồi một bóng người lờ mờ, thấp thoáng từ từ xuất hiện trên đỉnh núi.
Cái người vừa xuất hiện ấy giơ tay ra, tung ra từng đợt trận kỳ, sau đó quầng sáng của các quân cờ hiện ra, nhấp nháy, chúng di chuyển đến từng vị trí rồi dần dần biến mất.
Sau khi bày xong trận pháp, Tôn Hằng ngồi xếp bằng trên núi đá, hai tay hơi gập vào đan điền, từ từ nhắm mắt lại.
Lúc này ảo cảnh trong biển ý thức/thức hải của hắn đang bị nhiễu loạn, vì có một đám người từ bên ngoài xông vào.