Mặt trời ngả về Tây, ánh sáng dần tối.
Tiếng động xôn xao lớn ở phía xa xa cũng theo thời gian trôi qua mà dần dần bình tĩnh, chỉ có âm thanh của gió mát thổi hiu hiu quanh quẩn trong rừng.
Ở trên ngọn cây của một gốc cây lớn, một đầu chim ưng lông xám già nua thu hai cánh lại, đậu ở trên đó.
Đây cũng vừa là một con diều hâu, sinh mệnh đã đi đến cuối chặng đường, cả bộ lông đều lộ ra một cỗ khí tức chán chường.
Nó cúi thấp đầu, mí mắt buông xuống, cánh vô lực bao lấy thân thể, giống như một cái cây gỗ mục không hề có sinh cơ.
"Nơi này chim còn không thèm ỉa, vậy mà còn xuất hiện được một nhân tộc Kim Đan."
Đột ngột, một giọng nói hùng hùng hổ hổ từ đằng xa truyền tới, rất giống như tiếng vang của cành cây khô gãy.
"Đây có cái gì kỳ quái đâu."
Diều Hâu hai mắt đục ngầu ra, miệng vậy mà phun ra tiếng người: