"Ngươi là ai?"
Lệnh Hồ Thương cảnh giác, cẩn thận từng chút một nhìn bốn phía xung quanh, hỏi tiếp: "Đây là nơi nào?"
Hắn mở hai mắt ra, bản thấy nhìn được tất cả đều là các loại màu sắc kỳ quái, nhưng lại vô cùng chân thực.
Điều này khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác kinh hoàng, hiển nhiên tràn ngập địch ý với nam tử đối diện.
Tôn Hằng phất tay tản đi màn sương trước mặt, giờ đây nhìn kĩ Lệnh Hồ Thương từ trên xuống dưới, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
"Ta là bằng hữu của phụ thân ngươi."
"Phụ thân?"
Lệnh Hồ Thương nghe thấy vậy thì vô cùng sững sờ, nhất thời càng không thể hồi thần lại: "Ta không có phụ thân!"
"Ha ha..."
Tôn Hằng cười khẽ, lắc đầu: "Trên đời này nào có người không có cha?"
Lệnh Hồ Thương vẫn mang vẻ mặt mê man, đến cả âm thanh cũng trở nên trì độn không ít: "Nhưng ta...chưa từng gặp qua phụ thân."