Đất trời tối tăm, nhật nguyệt ảm đạm.
Thi khí nồng đậm rất chân thật, che lấp hào quang của ánh mặt trời chói chang, mang đến sát cơ lạnh lẽo tận xương.
Cơn lốc kia từ trên trời giáng xuống, đường kính dài tới hơn một dặm, điên cuồng cuốn lấy sóng gió quét ngang tất cả.
Núi lớn, phía trước nó lạnh run lẩy bẩy; bốn phía núi đá cây rừng, dồn dập vụt lên từ mặt đất, tập trung vào trong đó.
Bên trong, thỉnh thoảng có từng đạo tia chớp thô to thoáng qua, cũng chính là ánh sáng duy nhất trong trời đất ở nơi đây.
Gió còn chưa đến, uy thế khủng bố đã làm cho mặt đất ở gần Tôn Hằng chầm chậm chìm xuống, núi đá dần dần nứt toác.
Quay đầu nhìn lại, đúng như dự đoán, hai vị bạn đường vừa mới làm quen đã biến mất không còn tăm hơi.
"Quả nhiên, thói đời, ai cũng không thể dựa dẫm được."
Tôn Hằng không nói gì than nhẹ, ngẩng đầu lên, trong con ngươi hiện ra vẻ vô cùng lo lắng.
Kim Đan!