Ở giữa trời đất, sát cơ bốc lên cao.
Từng luồng kiếm khí bay tới, không ai có thể ngăn cản, từng vị tu sĩ liên tục mất mạng dưới kiếm khí.
Một lát sau, Tôn Hằng run tay tản thần thông, nhìn những thi thể trải đầy dưới đất, trong mắt chỉ còn giá lạnh.
Đây là đợt thứ ba!
Từ khi hắn rời khỏi Vĩ thung lũng, trên đường luôn bị theo dõi, chặn giết.
Mới đầu hắn chỉ một lòng chạy đi, mặc kệ đối phương theo dõi, mặc dù hắn không thông phi độn, nhưng người có thể đuổi kịp hắn, cũng không nhiều.
Có điều, hai ngày trôi qua, người tụ lại ở xung quanh không giảm mà còn tăng, thậm chí còn ỷ vào người đông thế mạnh, muốn chặn đường đi của hắn.
Điều này khiến cho Tôn Hằng hiểu được, cứ bỏ chạy cũng không giải quyết được vấn đề, ngược lại còn bại lộ hành tung của mình, đưa tới càng nhiều người.
Từ ngày đó, hắn mới xoay mình hạ sát thủ!