Ba người nói chuyện với nhau, lại có hai tia sáng phóng lên, rơi xuống bên người của Cổ Diệu Vân, hiện ra người tới.
"Diệu Vân, sao vậy?"
Người nói chuyện là một người trẻ tuổi đang mặc hoa phục, mặt đẹp như ngọc, cầm một cây ngọc tiêu trong tay, trên ngọc tiêu còn có một đôi khuyên tai đang nhẹ nhàng đung đưa.
Ánh mắt người này nhìn về phía Diệu Vân, không che dấu sự ái mộ, tất nhiên cũng nhíu mày đầy địch ý nhìn Tôn Hằng.
"Là hắn chọc giận ngươi?"
Thác Sơn Lực Sĩ lại càng nhân cơ hội này mà thúc giục: "Tôn đạo hữu, cho một cái giá đi, bao nhiêu linh thạch? Diệu Vân tiên tử cũng không phải là người tính toán chi ly, việc này, ngươi với ta đều có lợi."
"Thế nào, Diệu Vân thích món đồ gì sao?"
Người trẻ tuổi kia cất ngọc tiêu sau lưng, hờ hững nhìn Tôn Hằng: "Nói cho ta cái giá, ta trả tiền."
"Không cần phải như vậy!"