Bên trong Vẫn Tinh Vực, thổ thuộc tính nồng đậm, khiến cho trọng lực ở đây mạnh hơn bên ngoài mười lần.
Nơi này hiếm có sinh linh sinh sống, cây cối cũng rất thưa thớt, lọt vào trong tầm mắt chỉ đầy đá núi, đất hoang, vẻ ố vang khắp bốn phương, nối cả trời lẫn đất với nhau.
Những tòa núi lác đác ở giữa, cũng chỉ cao tầm trăm trượng, có lẻ tẻ vài con dị thú đi qua lại trong đó.
Nhưng chúng có thể sinh tồn ở đây, cũng nói lên việc chúng không dễ chọc!
Những sinh linh còn sống được trong hoàn cảnh này, cơ thể có thể so với Tinh Cương, thể chất mạnh, đủ để cho pháp khí chém mà không bị sao.
Hơn nữa linh khí ở nơi này yên lặng không chuyển động, trừ việc tăng mạnh các phép thuật hệ thổ ra, thì những pháp thuật khác đều phải rất khó khăn mới thi triển được.
Tu sĩ đi vào, sự vận chuyển, khôi phục pháp lực đều bị hạn chế, khiến cho nơi này có rất ít người đi tới.
Lệnh Hồ Minh ở nơi này cũng không có thoải mái.