Bốn năm sau, Vĩ thung lũng.
"Rầm rầm…"
Hai cái cửa đá nặng nề mở ra, tạo nên một chút bụi bặm, Tôn Hằng vẫn mặc áo đen bước từ bên trong.
Đứng trước động phủ, ắn nhẹ nhàng hoạt động gân cốt, sau đó há miệng thở một hơi.
"Phù!"
Hắn nhẹ nhàng nhổ một cái, thổi ra một cơn lốc nối mặt đất với trời cao.
Gió thổi ban đầu chỉ có một chút, trong thời gian ngắn mà bành trướng lên, đã bao phủ phạm vi một trăm trượng.
Gió lốc sôi trào xuyên qua chướng khí, xông thẳng lên trời cao.
Gió mạnh lướt qua, khiến cho mây ở chân trời xao động, thậm chí còn tạo nên tiếng sấm nặng nề.
Trong giây lát, mưa nặng hạt như trút nước bay xuống!
"Bành!"
Tôn Hằng đứng trước động phủ giơ tay lên, gió lốc chấn động, bay về phía xung quanh.
Mà cơn mưa kia, cũng bao phủ toàn bộ Vĩ thung lũng.
"Đạo cơ trung kỳ!"
Tôn Hằng giơ tay, nhẹ nhàng nắm lại, pháp lực hùng hậu dung hòa với cơ thể mạnh mẽ của hắn, mang tới cảm giác lớn mạnh.