Hắc Nhai bay rất nhanh.
Hắn hóa thành thứ giống như khói đen, dường như có thể bỏ qua lực cản của không khí, bay trong mây mà không tạo chút gợn sóng nào, đơn giản bay vượt quá vận tốc âm thanh.
Nhìn ở xa xa, giống như một đường cong đen kịt, bay vút phía chân trời, để lại một nét mực thẳng tắp.
Mà Tôn Hằng thì dùng Tốn Phong Độn Pháp, hóa thành một cơn gió màu xanh lá, bồng bềnh bay theo phía sau không bỏ.
Nếu ánh mắt không tinh chuẩn, thì không thể nhìn thấy hắn bay theo.
Mặc dù Độn Pháp của Hắc Nhai không tệ, nhưng rõ ràng Tốn Phong Độn Pháp của Tôn Hằng lại hơn hẳn một bậc.
Hai người một trước một sau đuổi nhau cả mấy trăm dặm, mặc dù Hắc Nhai nhiều lần tăng tốc, nhưng khoảng cách vẫn bị rút lại tới còn vài dặm!
Khoảng cách này, đối với đạo cơ tu sĩ mà nói, là không còn an toàn nữa.
Tốc độ thi triển pháp thuật, điều khiển pháp khí của tu sĩ, nhanh hơn tốc độ dùng Độn Pháp để chạy nhiều.