Đỉnh núi, có một chỗ tối nối sâu vào bên trong, cái hốc này cũng không lớn, nên không thể nhét người vào trong đó.
Nhưng Vương Dương ngự kiếm chém tới, lại không hề xảy ra điều gì khác thường!
Vừa chém xong, sắc mặt hắn càng trắng bệch.
"Giết người diệt khẩu?"
Giọng nói kia lơ lửng, lúc bên trái lúc bên phải, khiến cho người ta khó phân biệt được nó vang lên từ đâu.
"Tiểu tử này thật ác độc, khó trách sẽ tu luyện tà thuật bực này!"
"Sao tiền bối lại nói lời đấy?"
Hai mắt Vương Dương sáng lập lòe, hơi lùi về phía sau, dựa lưng vào núi lấy chỗ dựa rồi nói: "Tại hạ tu hành Tam Âm Công, tuy nhờ vào âm khí của người chết, nhưng những người này đều chết rồi, sao lại là tà thuật được?"
"Hề hề…"
Trước mặt hắn, không khí bỗng vặn vẹo một cái, một cái lốc xoáy màu đen cũng lặng lẳng hiện ra.
Trong lốc xoáy, có một người bước ra.
Không hề phát ra chút âm thanh nào.