Dược Cốc, tuy tên rất ngắn, nhưng phạm vi của nó lại rất lớn.
Kéo dài tới mười dặm, ở cuối cốc, còn có một tòa thành trì không nhỏ.
Bên trong thành trì xe ngựa đi như mắc cửi, dòng người như dệt, đúng là rất phồn hoa.
Nơi này cũng không khó tìm, mùi thuốc nồng đậm truyền đi rất xa, Tôn Hằng bay theo mùi thuốc, đã tìm được nơi này.
Dược Cốc có trận pháp phòng ngự, cấm người ngoài đi vào, chỉ có người lấy được lệnh bài trong thành trì kia, mới có thể đi vào Dược Cốc.
Đương nhiên, quy định này dành riêng cho những tu sĩ dưới đạo cơ.
Mà đạo cơ tu sĩ, đã có người chuyên tiếp đón.
"Tiền bối, Thu Vũ sư thúc đã nhận thư, lập tức qua đây, ngài chờ ở đây một chút."
"Ừ."
Trong thành, có quán rượu chuyên dùng để chiêu đãi khách quý của Dược Cốc.
Lúc này Tôn Hằng ngồi ngay trên đầu, chắp tay sau lưng nhìn ra cửa sổ trước mặt, cúi đầu nhìn người đi đường.