Phật quang đã phai mờ
Kinh văn cũng không được ngâm lên nữa.
Chỉ có tiếng mắng chửi của tượng phật kia vẫn vang lên trong đại điện.
Lời nói dơ bẩn như vậy phát sinh từ trong miệng tượng phật, coi như Tôn Hằng đã gặp rất nhiều người giỏi võ mồm, nhưng vẫn thấy bọn họ không bằng tượng phật này…
Mà quốc chủ Lỗ Ngọc Côn, chỉ có mắt điếc tai ngơ nghe người kia chửi rủa, khoanh chân nhắm mắt ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, tĩnh tâm tu hành.
Tựa như tiếng chửi mắng của tượng phật kia, đang ma luyện tâm tính của hắn!
Rất lâu sau, cùng với một tiếng thở dài, Lỗ Ngọc Côn mới mở mắt ra, nhìn về phía tượng phật.
"Ta biết ngươi đang oán hận ta, cho nên cứ chửi rủa thỏa thích đi, ta không trách ngươi, dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi."
Hắn run ống tay áo, chậm rãi đứng dậy, cười nói: "Ta được ngươi tặng nhiều thứ như vậy, chịu vài câu chửi mắng, thì có sao đâu?"
"…"