Bầu không khí vốn vui sướng, nhưng Mộc Hầu quốc chủ lại che mặt mà khóc, khiến cho mọi người ở đây ngạc nhiên nghi ngờ.
Hoàng hậu lại càng ở bên nhỏ giọng an ủi.
Bốn hoàng tử công chúa cũng bước nhanh tới gần, quỳ xuống, vẻ mặt đau thương, không còn vui sướng như vừa rồi.
"Vì sao quốc chủ đau lòng."
Trong điện, một đại hán đứng lên, ôm quyền nghiêm mặt nói: "Không bằng nói cho bọn ta biết, có chư vị cao thủ tu hành ở đây, chắc có thể giải quyết nỗi buồn phiền trong lòng quốc chủ."
"Không sai!"
Lại có một người chủ động đứng lên, nói: "Chúng ta chịu ân lớn của quốc chủ, bây giờ vì quốc chủ giải nạn, cũng là chuyện nên làm."
Tôn Hằng buông chung rượu xuống, trong lòng không khỏi than nhẹ.
Tuy nói mấy người trong sân đều tận tâm nói ra, tiếng khóc của Mộc Hầu quốc chủ cũng không giống như làm bộ, nhưng mà ở thời điểm này lại khóc, dường như cố ý gài người khác vào thế vậy.