"Dương gia đã đến đây từ mười mấy năm trước, nghe nói bọn họ ở Trần quận cũng thuộc hạng giàu có, nhưng không biết chọc phải phiền phức gì, cho nên Dương lão thái thái ra lệnh một tiếng, liền đưa cả nhà đến thị trấn nhỏ này."
Trên đường phó, chủ quán vừa làm đồ ăn, vừa nói chuyện phiếm với một vị khách đang há to miệng lớn ăn mì: "Với lại, Dương lão thái thái là người ở nơi này, may mắn gặp quý nhân, nên mới có cơ nghiệp như vậy."
"Bà lão này, là một nhân vật truyền kỳ của nơi này! Mỗi ngày lễ ngày tết, trấn thủ đại nhân đều đích thân mang theo lẽ vật đến nhà bái phỏng."
"Dương lão thái thái…"
Tôn Hằng buông chén mì xuống, im lặng không nói.
Ánh mắt của hắn dường như có thể nhìn thấu tường viện, nhìn về cái sân đằng sau, nhìn về một bà lão đang mơ màng ngủ thiếp đi.
Có lẽ là mơ tới cái gì, ở trên khóe mắt của lão phu nhân, còn có một vệt nước mắt.