Trận chiến đến bây giờ, người còn hoàn hảo không tổn hao gì ở đây chỉ còn, lác đác mấy người.
Cho dù là Tôn Hằng, cũng bởi vì một kiếm của Lý Diệu Nguyên mà bị thương nặng, trên người toàn vẻ chết chóc.
Sợ chỉ có Chu Tử Du, là người duy nhất còn giữ thực lực ở đây, bây giờ còn ở trong hạch tâm của trận pháp, có lực đủ để áp tất cả mọi người!
Trên đỉnh núi giữa không trung.
Tôn Hằng điều khiển Thiên Đao chém thẳng tới, ánh đao sắc bén, dường như một đòn có thể bổ tòa núi nguy nga này ra làm hai!
Đón ánh đao, Chu Tử Du cầm trâm ngọc trong tay, nhẹ nhàng chấm về phía trước.
Hơi nước nồng nặc trong chớp mắt tuôn ra, mang theo khả năng đóng băng vạn vật, nghênh đón về ánh đao kia.
"Răng rắc…"
Ý lạnh đánh úp lại vượt quá dự kiến của Tôn Hằng, ánh đao chỉ đụng vào nó một cánh, đã hiện ra tình trạng bất ổn.
Mà theo hắn biết, Âm La Tông cũng không có thần thông mạnh bực này!
"Ngâm…"