Kiếm khí bay lên trên không, khí tức sắc bén vô biên của nó đã đâm vào một chỗ trên thân núi, kiếm khí chưa đến, núi đá đã nổ tung.
Từng luồng kiếm khí đan xen vào nhau, như một cái mũi khoan to lớn, đục thẳng tất cả những thứ gì cản đường nó, rồi xoắn nát.
Kiếm khí bão táp trong nháy mắt đi hơn trăm trượng, đụng vào một thân núi.
"Ầm ầm..."
Kiếm khí gào thét, tiếng sấm rền vang lên, núi đá Liệt Diễm Sơn đã bị nung nóng chảy, lúc này bị kiếm khí xoắn tới, triệt để sụp xuống.
Bên trong núi đá lăn đầy trời, một bóng người gầy gò cũng lặng yên xuất hiện.
Người này lưng hơi gù, trán có râu, áo choàng màu nâu đón gió tung bay, che giấu dáng người gầy gò của hắn.
Đây là một lão già tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, hơn nữa hơi thở cực kỳ suy yếu.
Trong cảm giác của mấy người Tôn Hằng, lão già này gần như không còn sự sống, toàn thân đều lộ ra cảm giác thâm trầm mục nát.
Giống như người sắp chết!