Quầng sáng bay qua, tất cả mọi người bị định ở chỗ cũ.
Tầm mắt bị hạn chế, đối với bọn họ thì chả là cái gì, nhưng cảm giác trống rỗng, lại có nghĩ bọn họ không cách nào phản ứng kịp thời.
Loại mất cảm giác chưởng khống với thế giới bên ngoài, giống như một người đột nhiên bị đui mù vậy, thậm chí để cho mấy vị đạo cơ này hoảng hốt.
May là, quầng sáng lóe lên rồi biến mất, thì tất cả đều khôi phục lại như cũ.
Trong không trung, chỉ có Tôn Hằng đứng sừng sững, cơ thể cứng ngắc, bộ lông màu vàng kim được ánh sáng chiếu xuống rất chói mắt, trường đao trong tay cùng tất cả vật phẩm đều rớt xuống dưới.
Mấy luồng thần thức cường hãn quét qua không trung, nhất là khi quét tới người Tôn Hằng, thì lại càng quét mạnh hơn.
"Yêu đan thì sao?"
Hỏa Long đồng tử tính nóng như lửa, là người vội vàng, lúc này nhướng mày, mở miệng hỏi.