Thi thể yêu hồ lẳng lặng nằm bên cạnh một con sông đã khô kiệt, cái đầu bị chém nứt, triệt để tắt thở.
Bộ lông khi còn sống mềm mại sáng bóng của nó, bây giờ lại như cỏ khô.
Rõ ràng mới vừa bị mất mạng, nhưng thi thể giống như đã chết chiều năm, đã trở nên mục nát, dường như có người cướp đoạt tất cả mọi thứ của nó đi.
Mà ở trên không trung, một con khỉ đột đang ngửa mặt thét dài, toàn thân có ánh sáng vàng chiếu rọi, khí tức cuồng bạo xông thẳng lên trời.
Tôn Hằng tự nghĩ ra Bách Luyện Chân Thân, lại dung hợp thêm vô số công pháp luyện thể, kết hợp với thiên phú về cơ thể của mình.
Theo lý luận nếu đại thành, thì thần hồn sẽ dung hòa với cơ thể, có thể mọc lại bộ phận trên cơ thể, bị chém xuyên tim, chém rớt đầu mà vẫn có thể sống lại.
Thậm chí, hắn còn tưởng tượng qua nhỏ máu trọng sinh…
Giống như tinh thần, mặc kệ bị suy yếu tới mức nào, chỉ cần có đủ thời gian, là có thể trở về trạng thái hoàn hảo, cơ thể cũng như thế.