Người tu pháp thường thấy chướng mắt người tập võ, nhưng tới cảnh giới Tôn Hằng, đã không còn nữa.
Không nói tới bây giờ hắn mặc giáp vàng, uy phong lẫm liệt.
Chính là trận giao thủ vừa rồi, cũng khiến cho đám người đi cùng Đinh Tĩnh không dám khinh thường hắn.
Thậm chí nữ tu sĩ họ Vương, bị Tôn Hằng dùng mắt lạnh quét qua, gần như có cảm giác bị đạo cơ tu sĩ để ý, đã cố ép ngạo khí trong lòng của mình, chỉ còn lại hoảng hốt vô biên.
Gần hai mươi năm trôi qua, cảnh và người đã không còn.
Dung nhan trẻ trung của Đinh Tĩnh vẫn không biến hóa, trên người lại có thêm chút thành thục ổn trọng.
Bây giờ, nàng đã luyện khí tầng sáu, địa vị cũng không thấp.
Dùng một món pháp khí Kim Hà Phiên, mặc dù bay cũng không cao và nhanh, nhưng cũng đủ sức mang Tôn Hằng lên.
Về phần những người khác, thì không quen biết Tôn Hằng, cho dù tu vi cao thâm, lại không mang hắn bay lên.