Vị ghi tùy bút không biết tên này, địa vị ở Vân Hạc Tông rất cao, hơn nữa còn chuyên quản lý thư phòng.
Cho nên một phen tìm kiếm, ba người tìm được không ít thứ tốt.
Trong đó, còn có công pháp truyền thừa của Vân Hạc Tông "Phiêu Miểu Thủy Vân Quyết".
Chỉ tiếc, trên bản bí tịch này cũng không có ghi lại môn thần thông Thông Minh Pháp Nhãn.
Những công pháp này đều có cấm pháp thủ hộ, nhưng bây giờ cấm pháp đã mất hiệu dụng, tùy ý cho mấy người Tôn Hằng lấy dùng.
Tôn Hằng mở túi trữ vật ra, lấy tất cả những vật này đi, ngay cả những thứ lẫn lộn ở bên ngoài cũng không buông tha.
Mà lúc này, sương mù đã cao tới nửa mét, che hết tầm mắt của ba người.
Sương mù tán mà không có tụ lại, nhìn như rất mỏng, nhưng lại khiến cho người ta không thể nhìn thấu, cho dù dùng thần thức nhìn cũng bị hạn chế.
Mắt có thể nhìn thấy, chỉ được phạm vi tầm mười trượng!
"Sương mù này từ đâu tới?"