Một canh giờ sau, Trâu tiên sư đi tới, liền gặp cảnh mấy người chia thành hai phe, đối chọi gay gắt, bầu không khí căng thẳng.
Nhưng mà biểu cảm của hai phe, lại khác nhau.
Tôn Hằng, Phượng Ngân Bình sắc mặt lạnh nhạt.
Minh Ngọc đạo nhân tuy đứng bên cạnh bọn họ, nhưng ánh mắt cũng sáng lập lòe, hơi bó tay bó chân.
Mà đối diện Vương phu nhân, Ti Đông Vọng, Dư Thị vợ chồng thì sắc mặt âm lãnh, tựa như trời mây đen.
"Đây là thế nào?"
Trâu tiên sư râu tóc bạc trắng, tay áo bồng bềnh, cưỡi gió bay tới, rất giống tiên nhân: "Vương phu nhân, tại sao Thẩm đạo hữu còn chưa tới?"
"Hừ hừ!"
Vương phu nhân hừ lạnh hai tiếng, nói: "Tới rồi, nhưng mà không có đi được mà thôi."
Trâu tiên sư sững sờ: "Lời này là sao?"
"Ngươi đi hỏi vị tiên thiên cao thủ kia đi?"
Vương phu nhân liếc mắt nhìn Tôn Hằng, giọng nói vừa tức giận vừa cảnh giác: "Vì sao hắn hung hãn giết Thẩm đạo hữu?"
"Hả?"