"Đạo trưởng, vẫn khỏe chứ."
Tôn Hằng cười nhạt, chào đón Minh Ngọc đạo nhân đang vui mừng, vội vã chạy tới đây.
"Tốt, rất tốt."
Minh Ngọc đạo nhân cười to, chắp tay với Tôn Hằng, nói: "Minh Ngọc có ngày hôm nay, còn nhờ Tôn huynh đấy!"
Hôm nay, Minh Ngọc đạo nhân mặc một bộ áo choàng màu ánh trăng, chân đeo Âm Dương Hài, búi tóc bằng trâm ngọc, vẻ mặt hồng hào, có thể đoán được dạo này hắn sống rất tốt.
Hắn rời khỏi Đông Dương phủ mười mấy năm, sống ở nơi thiếu thốn linh khí, ngày ngày luyện chế bí thuốc cho quân đội, tu vi bị kéo chậm lại.
Cho nên nhiều năm như vậy, tu vi chỉ tăng thêm một tầng, tuy thuật luyện đan phát triển, nhưng đa số đều luyện đan cho người tập võ sử dụng.
Vốn tưởng rằng khi trở về, sẽ được những đồng đạo năm đó hỏi thăm ân cần.
Nhưng mà, hắn lại bị người khác chế nhạo.
Âm thầm cười nhạo, khinh thường, còn có một số ánh mắt mang theo tiếc nuối cùng tiếc hận.