Trong sân sau của trang viên.
Tôn Hằng đứng ở chỗ cũ, cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
Bàn tay của hắn, máu thịt toe toét, nhất là chỗ lòng bàn tay, cứng đánh cứng vào Cang Long Giản, lại càng lộ ra xương trắng.
Nhưng đây cũng không ăn nhằm gì với hắn.
Hắn vận chuyển công pháp, kích thích khiếu huyệt, kinh mạch, sức sống trong cơ thể điên cuồng sinh sôi, vết thương lấy một tốc độ nhanh tới mức mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng khôi phục.
Uy lực của cực phẩm pháp khí, mạnh hơn Tôn Hằng tưởng tượng nhiều.
Phải biết rằng, coi như là đạo cơ tu sĩ, cũng chỉ sử dụng cực phẩm pháp khí.
Sợ đổi lại một vị tiên thiên cao thủ khác, thì không có thể ngăn được Cang Long Giản, lại còn có thể phá vỡ pháp khí hộ thân của hắn.
Chỉ có Tôn Hằng, là một cái ngoại lệ.
Mấy năm qua, dựa vào thiên phú thân thể không ai sánh kịp.