"Thiên Địa Vô Cực, vạn pháp có khe hở, truy tung!"
Phía sau núi, trong rừng sâu.
Lũng Loan vận chuyển pháp lực, tay kết ấn đọc pháp quyết, ánh sáng xuất hiện tràn ngập xung quanh.
"Sư muội, có được không?"
Đoạn Ngọc ở bên cạnh nhíu mày, nói: "Cho dù Thanh Mộc Trường Sinh Quyết chuyên về cảm giác khí tức, nhưng hôm qua mấy vị tiền bối đã lục soát qua nơi này rồi mà."
"Ta không có tìm những con côn trùng kia."
Lũng Loan đứng yên tại chỗ, nghiêm túc núi: "Ta tìm một người, lúc đó có một người lén lút ở nơi này, ắt hẳn hắn có liên quan tới mấy con côn trùng kia."
"Người?"
Đoạn Ngọc quét mắt nhìn xung quanh, nói: "Chắc người này là người miền núi, hoặc là thợ săn?"
"Tuyệt đối không phải!"
Lũng Loan trở nên thận trọng, nói: "Nếu như vậy, vì sao những con côn trùng đó không cắn hắn? Những vật kia hung tàn, tuyệt đối không phải loại lương thiện!"
"Hả?"