"Loan sư muội."
Sáng sớm, Đoạn Ngọc đã xuất hiện trước mặt Lũng Loan, mở miệng mời: "Sư phó bọn họ định ở đây mấy ngày, hay là chúng ta đi quận thành bên cạnh chơi đi? Tuy nơi này không phồn hoa nhộn nhịp bằng kinh thành, nhưng chắc cũng có chỗ chơi vui."
"Được!"
Lũng Loan vỗ tay đồng ý, đôi mắt chuyển động, lại nói: "Vậy để ta gọi Thi đại ca, càng đông người càng vui."
"Thi Khánh Toàn?"
Đoạn Ngọc nhướng mày: "Không được đâu, hắn chỉ một lòng tu luyện, sợ sẽ không ra ngoài chơi với chúng ta đâu."
"Đến hỏi một chút là biết."
Lũng Loan nhoẻn miệng cười, bộ dáng ngây ngô khờ khạo.
Đoạn Ngọc thấy như vậy, tuy trong lòng không thích, nhưng chỉ có thể thở dài: "Vậy… Được rồi!"
Nàng là tiểu công chúa của Lũng gia, Lũng Loan vừa có tư chất tu pháp, lại rất xinh đẹp, từ trước tới nay không biết có bao nhiêu người theo đuổi.