Phía sau núi Tiểu Hàn Sơn, bụi cỏ mọc tùm lum, nhánh cây khô rơi khắp nơi, còn có rắn độc côn trùng độc bò qua lại, độc khí dày đặc, không phải là vùng đất hiền lành.
Coi như là tiên sư có pháp thuật hộ thể, cũng không có thường xuyên tới nơi này.
Nhưng dưới góc nhìn của Tôn Hằng, thì nơi này lại là một nơi ở tuyệt hảo.
Dựa núi gần sông, tuy núi sông hiểm trở, nhưng mọi thứ đều phù hợp yêu cầu của hắn.
Nhất là nơi này có vài chỗ nối với mạch nước ngầm, cho dù có kẻ địch mạnh tới mức hắn không đánh lại được, cũng có thể giấu đi khí tức của mình, dựa vào những thứ này mà chạy trốn.
Đương nhiên, thiên hạ to lớn, người có thể mạnh hơn Tôn Hằng chỉ có lác đác mấy người.
Những đạo cơ cao nhân, sợ còn không thèm quan tâm tới một người tập võ như hắn.
"Bành!"
Tiếng nổ mạnh xuất hiện, một cây thông già không biết đã sống bao nhiêu năm ngã xuống, dấy lên vô số bụi bặm.