Trong phòng khách của đạo quan.
Mạnh Đình Đình khom người, tay cầm ấm trà rót trà.
Tướng mạo của nàng tuyệt mỹ, tư thái yểu điệu, giơ tay nhấc chân đều cẩn thận tỉ mỉ, giống như tiểu thư chưa chồng.
Nhưng mà vừa bước chân, ánh mắt nàng thỉnh thoảng đảo qua hai người trong sân, hai mắt mang theo vẻ tò mò.
Từ trước đến nay nàng không biết, cô cô của mình lại quen được một cao thủ lợi hại như vậy!
Hơn nữa, những năm gần đây nàng sống nương tựa với cô cô, vì bảo trụ thương hội mà liều mạng làm việc nhưng chưa bao giờ thấy ánh mắt của cô cô phức tạp như bây giờ.
"Ngươi thành tựu tiên thiên."
Tôn Hằng đánh giá đối phương, trên mặt xuất hiện nét cười: "Thật đáng chúc mừng!"
"May mắn mà thôi."
Mạnh Thu Thủy mặc váy dài thêu hoa màu tím, còn mặc thêm một cái áo choàng trắng nhạt, ngồi ngay ngắn đối diện.
Sắc mặt nàng cứng ngắc, thậm chí mang theo xa cách.
Dường như không muốn đối mặt với Tôn Hằng.