Bảo khố của Võ Minh, trong một căn nhà đá.
Bốn phía tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.
Chỉ có tiếng hít thở đang kéo gì, cùng với tiếng đập của tim, mơ hồ truyền ra từ sâu trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu, một tia chớp điện đột nhiên phá vỡ bóng tới, chiếu sáng khắp gian phòng.
Hư không sinh điện!
Hai con ngươi của Tôn Hằng sáng rõ, sắc mặt nghiêm túc.
Với khả năng hiểu rõ và khống chế cơ thể của hắn, phàm những thứ gì khác lạ xâm nhập vào, đều bị hắn đẩy ngược ra.
Thậm chí, ngay cả một số kỳ độc mà giang hồ lưu truyền dính một chút là chết, đã không còn có diệu dụng!
Nhưng lần này, tất cả những thứ này, đã mất đi công dụng của đó.
Trong ý thức của Tôn Hằng, cũng không có hồn phách của hung vượn.
Cơ thể của hắn, tuy đã kiềm chế lại dị hóa, nhưng khả năng điều khiển cơ thể tự nhiên, đã trở nên khó khăn rất nhiều.