Sáu năm, Uyên Sơn.
Phía chân trời một mảnh xanh thẳm, chỉ có một chút mây trắng tô điểm, mang lại cảm giác yên tĩnh, hòa bình.
Nếu như không phải trên mây trắng có mấy con ác điểu đuổi nhau, thì cảnh vật sẽ rất hoàn mỹ.
Mà ở phía chân trời, trong một dãy núi, hung thú săn mồi mọi nơi, hung cầm ác điểu ăn thịt, cảnh vật hoang sơ nguyên thủy.
Đỉnh núi Vạn Xà Quật.
Tôn Hằng mặc áo choàng, khoanh chân ngồi ngay ngắn.
Hai con ngươi của hắn có thần, da thịt mịn mà như ngọc trắng, càng có thêm sự cứng rắn của đá núi.
Hắn ngồi xếp bằng, so với đỉnh núi này thì rất nhỏ bé, như khí thế trầm ổn to lớn của hắn, như có thể đè xuống vùng trời này.
"XÌ... Thử... Xì xì..."
Âm thanh cổ quái, vang lên cách đó không xa.
Bóng đen lóe lên, một con sư tử lông dài phiêu tới đỉnh núi.
Nói là phiêu, vì con sư tử này đã không còn động đậy nữa, bị hai vật cầm đi tới.