Xương trắng chất đống, bụi bặm bám đầy trên đất, binh khí đứt gãy nằm ngổn ngang.
Ở nơi này, cho dù đã trải qua bao nhiêu năm, vẫn còn cảm giác sát phạt thảm thiết.
Tình huống trước mặt, vượt xa suy nghĩ của Tôn Hằng.
Trong suy nghĩ của hắn, thì bảo khố của Võ Minh, nằm trong một cái cung điện bí ẩn và hùng vĩ, không có người đến mới đúng chứ.
Mà trước mắt, nhìn sơ qua, thì thấy những bộ xương côt này, không dưới trăm bộ!
Tập trung suy nghĩ, Tôn Hằng tiếp tục đi về phía trước.
Trong hang động, vẫn là xương cốt nằm khắp nơi, bên cạnh chúng là binh khí, đa số đều dùng đao, binh khí khác thì chỉ có lác đác vài cái.
Chẳng lẽ là Thiên Đao Môn tới đây có nội chiến, tự giết lẫn nhau?
Điều này không khỏi làm cho Tôn Hằng suy nghĩ.
Lối đi phía trước có đường rẽ, vừa rẽ vào liền thấy một cái điện lớn.
Diện tích của cái điện này, chừng ngàn mét vuông, bài trí đơn giản, chỉ có một cái đỉnh ba chân đứng sừng sững ở giữa.