Ngã Bách Độc đứng dán vào trong vách núi, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tôn Hằng.
Lúc này, hắn đã không còn vẻ nhiệt tình thân thiết khi mới gặp nữa, toàn thân mơ hồ có sát cơ xuất hiện.
Chân khí màu đen của hắn, theo biểu cảm lạnh như băng này, từ từ bao phủ qua, trong cảm giác của Tôn Hằng, thì trời đất giống như đột nhiên tối sầm lại.
Thân thể muốn đã khó khăn chèo chống tới bây giờ, bị một sức mạnh vô hình bao phủ, giống như một cọng rơm mà phải treo ngàn cân vậy, từ từ tan vỡ ra.
Trong cơ thể, càng có một loại cảm giác tê dại lan tỏa khắp xương cốt, khiến cho Tôn Hằng toát cả mồ hôi lạnh, liên tục run rẩy.
Độc!
Độc của lão già này, đang được lão kích phát rồi!
Ngã Bách Độc, hắn còn có khả năng điều khiển độc trong cơ thể người khác sao?
Bên người của hắn, cái vách núi kia, cũng bị bào mòn, hóa thành vô số hạt cát, bị gió thổi bay đi, bay khắp xung quanh.
"Tiền bối mắt sáng như đuốc."