Vật được Ngã Bách Độc gọi là Thiên Hạt Cổ, to cỡ lòng bàn tay, toàn thân đen kịt, cánh cánh phát ánh sáng lạnh lẽo, đuôi bò cạp nhếch cao, bắn chụm như điện, bay lượn trên không.
Không giống như những con bò cạp khác, con bò cạp này có một cặp cánh trong suốt, đôi cánh liên tục chấn động, mang theo tiếng kêu ong ong, cũng giúp cho nó có thể bay lượn trên trời.
Lúc này, con Thiên Hạt Cổ này nằm sấp trên sát thân của Tôn Hằng, miệng rộng cắn xuống, đuôi bò cạp bắn chụm, như một cái răng cưa, không ngừng cắn xé sát khí cô động thành sát thân của Tôn Hằng.
Trong miệng của con Thiên Hạt Cổ này, thì sát khí cũng giống như đồ ăn, bị nó cắn nuốt.
Mà sát thân bào mòn cơ thể của nó, chỉ có thể lay nhẹ cơ thể nó một chút, chứ không cách nào gây tổn thương được nó.
Đương nhiên, là do Tôn Hằng nghe được Ngã Bách Độc khuyên ngăn, nên không dùng toàn lực đánh nó.
Nhưng cho dù là vậy, thì con Thiên Hạt Cổ này, cũng làm cho Tôn Hằng ngạc nhiên rất nhiều.