Trên quán rượu, nơi cầu thang có tiếng bước chân truyền đến, giống như búa tạ đánh xuống, để cho mọi người trên lầu sắc mặt càng ngày càng trắng.
"Mẹ, mẹ!"
Dư Thiên Trạch dáng người không thấp, thậm chí có thể nói là cao lớn.
Nhưng lúc này hắn lại như đứa bé, đem thân thể lăn tới sau lưng của Nhậm Tích Văn.
"Hắn có giết ta hay không? Ta không muốn chết, ta không muốn chết!"
Giọng của hắn khủng hoảng, hai mắt rưng rưng, cơ thể run rẩy, biểu hiện của hắn cũng làm cho những người trong sân đối với hắn càng thêm thất vọng.
Không thể không nói, nếu như không phải vì Nhậm Tích Văn, Sẽ không có ai đề cử hắn làm bang chủ!
"Cộc cộc..."
Nơi cầu thang, sau 1 hồi tiếng bước chân, một bóng người thon dài toả ra một hơi thở mạnh mẽ tràn đầy áp lực, đi vào lầu hai.
Tôn Hằng nhìn xung quanh, mặt không biểu tình chậm rãi gật đầu: "Đều ở đây cả sao!"
"Tôn Hộ pháp, từ lúc chia tay đến giờ ngài không có vấn đề gì chứ."