"Leng keng..."
Nhuyễn kiếm rơi xuống đất, nằm yên lặng dưới đất.
Trong sườn núi núi hoang này, trước đó không lâu còn có người nói người cười, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình Tôn Hằng.
Sau khi kiểm tra thấy Dư Tĩnh Thạch đã triệt để tắt thở, Tôn Hằng mới khom người xuống, há mồm thở dốc.
Hắn duỗi hai tay ra, lòng bàn tay của hắn bị nhuyễn kiếm xoắn, máu thịt bị xé rách be bét, thậm chí còn lộ ra xương trắng.
Ở giữa trán, còn có đau nhức truyền đến, giống như bị búa tạ đập vào, khiến cho hai mắt của Tôn Hằng biến thành màu đen, cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Nếu như Dư Tĩnh Thạch không bị thương, nếu như Sư Hống của mình không mạnh mẽ như vậy, nếu như Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật…
Thì cuộc chiến hôm nay, khó thể đoán được ai thắng ai thua!
Nhưng mà, trên đời này không có nếu như, người chết là Dư Tĩnh Thạch, người thắng là mình!
Thoáng hồi sức, Tôn Hằng ngồi thẳng lên, nhìn quét xung quanh.