Khuôn mặt của hai người này như vẽ, cười nói tự nhiên, mọi cử động đều triển lộ ra mị lực của bản thân.
Hơn nữa tướng mạo của hai người này gần giống nhau, cũng làm cho loại mị lực này, gia tăng gấp đôi!
Chỉ có điều, đối mặt với hai nữ đang trêu chọc và thể hiện ra mị lực, thì Tôn Hằng không nói một lời, tàn nhẫn xuất ra một đao!
Đao của hắn rất nhanh, thậm chí nhanh hơn tiếng gió, gió còn chưa nổi lên, thì ánh đao đã lóe lên, phóng tới trước mặt hai người kia.
"Hì hì..."
Hai nữ nhõng nhẽo cười, cơ thể bọn họ trở nên bồng bềnh phiêu đãng, giống như bông liễu bay theo gió, nhẹ nhàng đong đưa, tránh đao này, sau đó đứng lại chỗ cũ.
Một đao thất bại, khiến cho Tôn Hằng nhíu chặt lông mày.
Mà khi này, thì không khí xung quanh đã mang theo mùi máu nhàn nhạt, để cho khả năng cảm giác khí tức mạnh mẽ của hắn biến mất.